Tuì siū-khó͘ ê jīm-sek kap khu-pia̍t

文獻資訊

項目 資料
作者 蔡椪 Chhoà Phòng
卷期 台灣教會公報
卷期 第1027期
日期 1968/4
頁數 4

白話字(原文數位化)

Tuì siū-khó͘ ê jīm-sek kap khu-pia̍t

Chhoà Phòng

1968.04.01  1027 hō  P.4

Chú Iâ-so͘ kóng,”Goá í-keng chiong chiah ê sū kā lín kóng, hō͘ lín tiàm tī goá ū pêng-an, tī sè-kan lín ū khó͘-lān, to̍k-to̍k lín thang pàng-sim, goá í-keng khah iâⁿ sè-kan”(Iok-hān 16:33).  Pó-lô kóng,”Lán tio̍h tuì choē-choē kan-khó͘ lâi ji̍p Siōng-tè ê kok”(Tô͘ 14:22).

Lia̍t-uī, phó͘-thong lâng khoàⁿ tio̍h”siū khó͘”kiaⁿ-uì kàu chhin-chhiūⁿ hó͘, chhin-chhiūⁿ sai, lia̍h choè chí tio̍h tô-pī.  Chóng-sī chiàu téng-bīn nn̄g chat keng-bûn khoàⁿ khí-lâi, Ki-tok-tô͘ sū-si̍t m̄ eng-kai choa̍t-tuì chûn hit khoán ê koan-liām.  Ki-tok-tô͘ chèng-tong ê siū khó͘, si̍t-chāi thang choè in ê khò-thêng, kong-êng; iā sī in chìn-ji̍p Siōng-tè kok ê pō͘-tiau.  Tān-sī siū khó͘ iā ū chióng-chióng ê put-tông: ū ê siū khó͘ chin pó-kuì, ū ê siū khó͘ si̍t-chāi chin thang thó-iàm, tio̍h kiaⁿ-hiâⁿ lâi chīn-la̍t pī-bián, che sī lán èng-tong jīn-sek kap khu-pia̍t ê.  Tī chia chhiáⁿ saⁿ-kap lâi siūⁿ, lâi gián-kiù kuí hāng, chiàu ē-bīn:

1.  Ta̍k lâng chū-tiàu(自召)ê siū khó͘

Chit chióng ê siū khó͘, sī tuì hoān-choē choè pháiⁿ, chū-kí ê hêng-uî bô hó lâi tì-kàu ê, só͘-í kiò-choè”chū-tiàu ê siū khó͘.” Chit khoán ê siū khó͘, pèng m̄-sī chìn-ji̍p Siōng-tè ê kok só͘ su-iàu ê.  Siū chit chióng khó͘-lān ê sî, iā boē thang tī Chú tit-tio̍h pêng-an.  Chit chióng khó͘-lān chu-bī ke̍k giâm-khok(嚴酷), sún-sit ke̍k toā.  Tû liáu m̄-sī thiat-té-tek hoé-kái jīn-choē, boē thang tit-tio̍h Siōng-tè ê sià-bián, lâi khoe-ho̍k sim-tiong ê pêng-an.  Chit khoán siū khó͘ chhut tuì ka-tī, boē ēng tit oàn-thàn pa̍t-lâng, tò͘-hīn khoân-kéng.  Chá Lô-tek(A-pek-la̍h-hán ê ti̍t-jî)sī tâng iūN ê kéng-gū; Sèng-keng kì kóng, Lô-tek chûn-ì chiām-chiām chhian-soá pò͘-pîⁿ ti̍t kàu Só͘-to-má(Chhòng 13:1-14)

Nā tha̍k Chhòng 14 chiuⁿ í-ki̍p 19 chiuⁿ ê lāi-bīn, chiū chai Lô-tek in-uī án-ni, siū khó͘ put siáu.  Koh Tāi-pi̍t ông tī kiong-tiān ê téng-bīn ka-tī kiâⁿ-iû ê sî, hoān liáu toā choē(II Sat 11:2).āu-lâi Tāi-pi̍t siū khó͘ ê chhim-khek chì-ke̍k hō͘ lâng thang kiaⁿ(II Sat 13:-18:).  Siōng-tè ê jî-lú choè pháiⁿ, Siōng-tè pit-tēng koán-kà, tng siū koán-kà ê sî, chiū ū i ê thòng-khó͘.

Chhin-ài ê hiaⁿ-ché, lán chhian-bān m̄-thang siūⁿ choè Ki-tok-tô͘ iáu thang iông-ún tit hoān-choē ê û-toē(餘地), tio̍h chai Ki-tok-tô͘ su-iàu sèng-kiat ê seng-oa̍h: nā-sī hoān-choē choè pháiⁿ, piān sī chū chio khó͘-lān.

2.  Tuì pa̍t-lâng lâi ê siū khó͘

Lâng oē thang choè ê tāi-chì sī chin-choē, hō͘ lâng siū khó͘, iā sī lâng choè ê sū-chêng ê chi̍t chióng; che sī lâng-lâng tī sè-kan kó͘-kim tiong-goā siông ū ê sū-si̍t.  M̄-nā tuì-te̍k kap tuì tuì-te̍k ê tiong-kan án-ni, ū sî chin chhin-kūn ê lâng.  chhin-chhiūⁿ tông-o̍h, tông-sū, chhin-iú iā oē hō͘ lí siū khó͘, m̄-bián tio̍h Siōng-tè ê chhiú: chí-iàu Siōng-tè m̄ chún, lâng sui-jiân tô͘-bô͘ siat-kè beh hō͘ lí thòng-khó͘, iā sī tô͘ lô bû ek(徒勞無益), sīm-chì ū sî lâng siūⁿ beh hō͘ lí chiah khó͘, hoán-tńg chiâⁿ0choè lí ê hok-khì.  Kú lē chhin-chhiūⁿ(1)Kū-iok sî-tāi, Iok-sek put-hēng hō͘ hiaⁿ-tī boē kàu Ai-ki̍p, āu-lâi koh siū chú-hū Pho-thê-hoat ê bó͘ ka bû hām-hāi, koaiⁿ lo̍h kaⁿ, piáu-bīn-chiūⁿ khoàⁿ khí-lâi i sī chin khó-lîn, choè siū khó͘ ê chi̍t uī chheng-liân.  Chāi i ê hiaⁿ-tī, chāi hit uī chú-hū, lóng sī siūⁿ beh hō͘ i chia̍h khó͘.  Chóng-sī si̍t-chè-siōng hiah ê it-chhè ê keng-le̍k, hoán-tńg sī pìⁿ-chiâⁿ liáu i cháu-ǹg chun-êng ê koân-tâi ê lâu-thui, chiâⁿ-choè i ê hok-hūn, êng-jīm Ai-ki̍p ê cháiⁿ-siòng.

(2)  Tān-í-lí ê pêng-iú(tông-sū)ēng kan-kè hām-hāi i kàu tī sai-hia̍t, kiat-kó si-hô bô sûn-siong--tio̍h.  Chú Iâ-so kóng chiū lí ê thâu-mn̂g chi̍t ki iā lóng kè sǹg, bo̍h-tit kiaⁿ, lín pí joā-choē chhek-chiáu iáu koh khah kuì-khì.  In-uī án-ni, lán thang chai nā ū Siōng-tè pang-chān, pa̍t-lâng cháiⁿ-iūⁿ khó͘-chhó͘, boē thang sǹg choè sím-mi̍h.

3.  Tuì chhì-liān lâi tú-tio̍h ê khó͘-lān

Siōng-tè ê kiáⁿ-jî tī sio̍k lêng ê sū-kong siōng, teh-beh chiâⁿ-choè toā(toa) lō͘-ēng, tio̍h seng keng-kè chi̍t toā toāⁿ hùn-liān ê khó͘-thàng.  Tng tī chhì-liān ê khó͘-kéng tiong, oē khiā khí chāi, jiân-āu chiah oē chiâⁿ-choè sek-ha̍p ê khì-kū.  Nā m̄-sī án-ni, Siōng-tè bô hoat-tō͘ thang khí-iōng i.  Koan-hē siū chit khoán khó͘-lān ê ì-gī kap su-iàu, nā tha̍k I Pí 1:7;  Ngá-kok 1:12 téng ê keng-kù, chiū khó-í bêng-pe̍k.  Tī chin-choē ke̍k pêng-siông ê sū-lí siōng, lán iā khó-í khoàⁿ chhut siū chit chióng thoàn-liān kong-iōng ê tiōng-iàu, chhin-chhiūⁿ chi̍t tè thih tio̍h keng-kè iām-hé ê sio, tuî, chù-chō, chiah oē chiâⁿ-choè lāi-khì.  Chi̍t ki bo̍k-chhâi su-iàu chin-choē ê siu, siah, kù, kap khau, chiah thang chiâⁿ khì-kū.  Ge̍k put tok put sêng khì.  Chi̍t ê ha̍k-seng iā tio̍h ū khek-khûn khek-khó͘ hùn-hoat ēng kang tha̍k chheh, chiah oē oân-sêng ha̍k-gia̍p.  Bô siū kè hùn-liān chiū bô ū chiân-tô͘, chit téng-hō ê lē-chèng, si̍t-chāi chin-choē thang kóng.  Tī Sèng-keng kì-chài tuì chhì-liān lâi siū khó͘ ê lâng, thang kóng chiū-sī sìn-sim tù-miâ ê A-pek-la̍h-hán kap keng-kè pah lān(百難), bô tōng-iô ê Iok-pek, nā-sī tha̍k kè in ê lí-le̍k, tuì ū siū hoān-lān ê khó͘-thàng, hit ê ì-gī chiū ná oē bêng-liâu thàu-thiat.

4.  uī Chú lâi tú-tio̍h ê siū-khó͘

Chi̍t khoán siū-khó͘ chin pó-kuì, choè ū ì-gī, ke̍k ū kè-ta̍t.  Muí ê Ki-tok-tô͘ èng-tong hoaⁿ-hí jím-siū, iû-kî sī tī kàu-hoē tiong, jīm-chit ê Ki-tok-tô͘, tio̍h ū goān siū khó͘-lān, Chú ê miâ chiah oē to tit(多得)êng-iāu, Chú ê kàu-hoē chiah oē heng-ōng.  Chit chióng siū-khó͘ thang hun choè 2 khoán lâi seh-bêng:jsī kiâⁿ-tō(行道),ksī thoân-tō.

Lia̍t-uī tio̍h chai chi̍t ê Ki-tok-tô͘ kan-ta oē bat tō-lí, oē kóng tō-lí, iáu-sī bô kàu-gia̍h, chú-iàu chāi-tī oē kiâⁿ tō-lí.  Chóng-sī oē kiâⁿ tō-lí pèng m̄-sī chin iông-īⁿ ê sū; in-uī beh kiâⁿ tō-lí, sî-siông ū 3 ê toā tuì-te̍k: chiū-sī chū-kí, mô͘-kuí, sè-jîn, chit 3 ê tuì-te̍k lóng-sī hui-siông ū la̍t ê.  Tng tī lí beh kiâⁿ tō ê sî, in tuì lí chiū chhin-chhiūⁿ chāi chá Pa-pí-lûn ông Nî-pò͘-kah-nî-sat teh tuì-thāi Tān-í-lí 3 ê pêng-iú: Sa-te̍k-lia̍p, Bí-soah, A-pek-nî-kho chi̍t-iūⁿ.  Nî-pò͘-kah-nî-sat sī toā ū ui-koân, piáu-bīn chiūⁿ khoàⁿ khí-lâi, i oē li̍p-khek chiong hit 3 lâng hiat lo̍h 7 pē iām ê jia̍t-hé tiong sio kàu pìⁿ hé-hu.  Chóng-sī m̄-bián kiaⁿ, in-uī Siōng-tè sī kèng-ka ū toā le̍k-liōng ê.  Só͘-í tng lí beh kiâⁿ-tō, chit 3 ê tuì-te̍k lâi chó͘-chí lí, khióng-hat lí ê sî, lí chì-hó tio̍h chhin-chhiūⁿ chá Tān-í-lí hit 3 ê pêng-iú ê ìn-tap Nî-pò-kah-nî-sat ê oē siàng-khoán, ióng-kám tuì i kóng, “Goá só͘ ho̍k-sāi ê Siōng-tè, oē chiong goán tuì jia̍t-hé tiong kiù chhut, ông ah! I iā tek-khak oē kiù goán thoat-lī lí ê chhiú, chiū kiám-chhái boē-oē; ông ah! lí tio̍h chai, goán koat-toàn bô ho̍k-sāi lí ê sîn, iā tek-khak bô beh kuī pài lí só͘ li̍p ê kim-siōng”, piáu-sī kian-koat bô khut-ho̍k.

Koan-hē thoân-tō hong-bīn: Chi̍t kiāⁿ sū-kong, beh oē-thang choè chhut kàu jú iú-ek tī lâng, jú kám khùn-lân.  Thoân tō-lí sī kiù lêng ê sèng-kang, só͘-í m̄-sī chin kán-tan ê chok-uî.  Sū-si̍t-siōng nā m̄-sī ū Sîn ê tâng-kang, Siōng Chú ê pang-chān, bô lâng oē thang choè.

Ū lâng khoàⁿ thoân-tō ê chit-hūn, sī chin khin-sang, khoài choè, oán-jiân tī biō lāi ê hê-siūⁿ chi̍t iūⁿ.  Tio̍h chai khéng chia̍h-khó͘, hi-seng chiah sī thoân-tō-chiá ê chú-iàu tiâu-kiāⁿ, m̄-goān siū-khó͘ boē-oē thoân-tō.  Nā siông-sè khoàⁿ sù-tô͘ kap kàu-hoē sú siōng, só͘ ū uī Chú thoân-tō ê kó͘-sèng sian hiân(古聖先賢), in thoân tō-lí sêng-chek í-ki̍p tuì thoân tō-lí lâi siū ê khó͘-thàng, chiū khó-í bêng-pe̍k che sū-si̍t.  Thoân-tō-chiá siū-khó͘ ê cheng-sîn sī boē-oē thang bô tit.  Lūn kàu chit ê toê-ba̍k, kóng khí-lâi oē-gú chin tn̂g.  Chit-tia̍p chhiáⁿ ín kuí chat Sèng-keng lâi choè kiat-sok.  I Pí 4: 15,16,19 kóng,”In-uī lín tiong-kan m̄-thang uī-tio̍h choè hiong-siú, choè chha̍t, kiâⁿ pháiⁿ-tāi, á-sī in-uī ài chhap pa̍t lâng ê êng sū, lâi siū khó͘; chóng-sī lâng nā uī-tio̍h sī Ki-tok-tô͘ lâi siū khó͘, chiū bo̍h-tit kiàn-siàu, tio̍h tī chit ê miâ kui êng-kng Siōng-tè.  Só͘-í chiàu Siōng-tè ê chí-ì, siū khó͘ ê, tio̍h ēng hó phín-hēng, chiong in ê lêng-hûn kau-thok sìn-si̍t chō-hoà ê Chú.”  Koh Lô-má 1:17, 18 kóng,”Lán nā kap I tâng siū khó͘, sī beh hō͘ lán kap I tâng êng-kng, in-uī goá sǹg hiān-sî ê kan-khó͘,nā pí khí só͘ beh hián-bêng kàu tī lán ê êng-kng, chiū put chiok khoà-ì.”

漢羅(Ùi原文改寫)

對受苦的認識佮區別

蔡椪

1968.04.01  1027號P.4

主耶穌講,「我已經將遮的事共恁講,予恁踮佇我有平安,佇世間恁有苦難,獨獨恁通放心,我已經較贏世間」(約翰16:33)。保羅講,「咱著對濟濟艱苦來入上帝的國」(Tô͘ 14:22)。

列位,普通人看著「受苦」驚畏到親像虎,親像獅,掠做chí著逃避。總是照頂面兩節經文看起來,基督徒事實毋應該絕對存彼款的觀念。基督徒正當的受苦,實在通做in 的課程,光榮;也是in進入上帝國的步調。但是受苦也有種種的不同:有的受苦真寶貴,有的受苦實在真通討厭,著驚惶來盡力避免,這是咱應當認識佮區別的。佇遮請相佮來想,來研究幾項,照下面:

  1. 逐人自召的受苦

這種的受苦,是對犯罪做歹,自己的行為無好來致到的,所以叫做「自召的受苦。」這款的受苦,並毋是進入上帝的國所需要的。受這種苦難的時,也袂通佇主得著平安。這種苦難滋味極嚴酷(嚴酷),損失極大。除了毋是徹底的悔改認罪,袂通得著上帝的赦免,來恢復心中的平安。這款受苦出對家己,袂用得怨嘆別人,妒恨環境。早羅得(亞伯拉罕的ti̍t-jî)是同樣的境遇;聖經記講,羅得存意漸漸遷徙布棚直到所多瑪(創13:1-14)

若讀創14章以及19章的內面,就知羅得因為按呢,受苦不少。閣大衛王佇宮殿的頂面家己行遊的時,犯了大罪(II 撒11:2)。後來大衛受苦的深刻至極予人通驚(II撒13:-18:)。上帝的兒女做歹,上帝必定管教,當受管教的時,就有伊的痛苦。

親愛的兄姊,咱千萬毋通想做基督徒猶通容允得犯罪的餘地,著知基督徒需要聖潔的生活:若是犯罪做歹,便是自招苦難。

  1. 對別人來的受苦

人會通做的代誌是真濟,予人受苦,也是人做的事情的一種;這是人人佇世間古今中外常有的事實。毋但對敵佮對對敵的中間按呢,有時真親近的人。親像同學,同事,親友也會予你受苦,毋免著上帝的手:只要上帝毋准,人雖然圖謀設計欲予你痛苦,也是徒勞無益,甚至有時人想欲予你食苦,反轉成做你的福氣。舉例親像(1)舊約時代,約瑟不幸予兄弟賣到埃及,後來閣受主婦Pho-thê-hoat的 某ka bû陷害,關落監,表面上看起來伊是真可憐,做受苦的一位青年。在伊的兄弟,在彼位主婦,攏是想欲予伊食苦。總是實際上遐個一切的經歷,反轉是變成了伊走向尊榮的懸台的樓梯,成做伊的福份,榮任埃及的宰相。

(2)但以理的朋友(同事)用奸計陷害伊到佇獅穴,結果絲毫無損傷著。主耶穌講就你的頭毛一支也攏計算,莫得驚,恁比偌濟雀鳥猶閣較貴氣。因為按呢,咱通知若有上帝幫贊,別人怎樣苦楚,袂通算做甚物。

  1. 對試煉來拄著的苦難

上帝的囝兒佇屬靈的事工上,teh欲成做大路用,著先經過一大段訓練的苦痛。當佇試煉的苦境中,會徛起在,然後才會成做適合的器具。若毋是按呢,上帝無法度通起用伊。關係受這款苦難的意義佮需要,若讀伊比1:7;雅各1:12等的經句,就可以明白。佇真濟極平常的事理上,咱也可以看出受這種鍛鍊功用的重要,親像一塊鐵著經過焰火的燒,捶,鑄造,才會成做利器。一支木材需要真濟的修,削,鋸,佮剾,才通成器具。玉不琢不成器。一個學生也著有刻勤刻苦奮發用功讀冊,才會完成學業。無受過訓練就無有前途,這等號的例眾,實在真濟通講。佇聖經記載對試煉來受苦的人,通講就是信心著名的亞伯拉罕佮經過百難,無動搖的約伯,若是讀過 in的履歷,對有受患難的苦痛,彼個意義就那會明瞭透徹。

  1. 為主拄著的受苦

一款受苦真寶貴,最有意義,極有價值。每個基督徒應當歡喜忍受,尤其是佇教會中,任職的基督徒,著有願受苦難,主的名才會多得榮耀,主的教會才會興旺。這種受苦通分做2款來說明:1是行道,2是傳道。

列位著知一個基督徒干單會捌道理,會講道理,猶是無夠額,主要在佇會行道理。總是會行道理並毋是真容易的事;因為欲行道理,時常有3的大對敵:就是自己,魔鬼,世人,這3個對敵攏是非常有力的。當佇你欲行道的時,in對你就親像在早巴比倫王Nî-pò͘-kah-nî-sat teh對待但以理3個朋友:Sa-te̍k-lia̍p,Bí-soah,A-pek-nî-kho一樣。Nî-pò͘-kah-nî-sat是大有威權,表面上看起來,伊會立刻將彼3人hiat落7倍焰的熱火中燒到變火灰。總是毋免驚,因為上帝是更加有大力量的。所以當你欲行道,這3個對敵來阻止你,恐嚇你的時,你至好著親像早但以理彼3個朋友的應答Nî-pò͘-kah-nî-sat的話像款,勇敢對伊講,「我所服侍的上帝,會將阮對熱火中救出,王ah!伊也的確會救阮脫離你的手,就檢采袂會;王ah!你著知,阮決斷無服侍你的神,也的確無欲跪拜你所立的金像」,表示堅決無屈服。

關係傳道方面:一件事工,欲會通做出到愈有益佇人,愈感困難。傳道理是救靈 的聖工,所以毋是真簡單的作為。事實上若毋是有神的同工,上主的幫贊,無人會通做。

有人看傳道的職份,是真輕鬆,快做,宛然佇廟內的和尚一樣。著知肯食苦,犧牲才是傳道者的主要條件,毋願受苦袂會傳道。若詳細看使徒佮教會史上,所有為主傳道的古聖先賢,in傳道理成績以及對傳道理來受的苦痛,就可以明白這事實。傳道者受苦的精神是袂會通無得。論到這個題目,講起來話語真長。這霎請引幾節聖經來做結束。伊比4:15,16,19講,「因為恁中間毋通有人為著做兇手,做賊,行歹人,抑是因為愛插別人的閒事,來受苦;總是人若為著是基督徒來受苦,就莫得見笑,著佇這個名歸榮光上帝。所以照上帝的旨意,受苦的,著用好品行,將in的靈魂交託信實造化的主。」閣羅馬1:17,18講,「咱若佮伊同受苦,是欲予咱佮伊同榮光,因為我算現時的艱苦,若比起所欲顯明到佇咱的榮光,就不足掛意。」