Kài-siāu Sèng-oē

文獻資訊

項目 資料
作者 江守仁 Kang Siú-jîn
卷期 台灣教會公報
卷期 第761號
日期 1952/5
頁數 19

白話字(原文數位化)

Kài-siāu Sèng-oē

“Choè-āu ê Boán-chhan”

1952.05 761 hō p.19-20

(Kang Siú-jîn e̍k)

1943 nî 8 goe̍h, Bí-kun khong-si̍p Ì-tāi-lī ê Bí-lân (Milan) toē-hng ê sî, ū nn̄g lia̍p chà-tân hiat tī 15 sè-kí só͘ kiàn-tiok ê Sèng Má-lī-a Siu-tō-īⁿ. Chin kai-chài, hit ê sè-kài choè chhut-miâ, choè pó-poè ê chhiûⁿ-piah, ū oē hit sè-kí choè chhut-miâ, choè pó-poè Bûn-se Sian-siⁿ (Leonardo da Vinci) choè toā chok-phín, “Choè-āu ê boán-chhan.”

Chit tiuⁿ bêng-oē tī 15 sè-kí chhut-sì í-lâi siông-siông gū-tio̍h chéng-chéng ê guî-hiám, kàu-taⁿ í-keng ū 3, 4 pah tang, iáu-kú tī hit tè piah hō͘ chèng-lâng o-ló chheng-chàn.

Cha̍p-gō͘ sè-kí boé, Bí-lân 大公爵 (Ludovico Sforza) ê kiong-têng, sī Au-chiu chhut-miâ suí ê chi̍t ê. Chit ê thâi-sí hông-tè chhoàn-uī ê thóng-tī-chiá chin ho͘nn3 ha̍k-gē (學藝). I chhiáⁿ chin choē chin ū ha̍k-būn ê ha̍k-chiá, i-seng, bí-su̍t-ka, tī i ê kiong-lāi. uī-tio̍h beh lī-iōng in ê châi-lêng; siông-siông tī kiong-lāi kú-hêng toā iân-sia̍h, chí-tēng in tio̍h choè chong-kàu-siōng, á-sī tiat-ha̍k-siōng ê piān-lūn chò û-hèng ê chiat-bo̍k.

Thian-bûn-ha̍k-chiá tio̍h ū-giân ú-tiū bī-lâi ê tāi-chì. Liān-kim-su̍t ê lâng (鍊金術) tio̍h piáu-ián sin ê hoat-bêng. iàn-hoē-tiong nā ū kuì hu-jîn iàu-kiû kóng, “Hō͘ goán khoàⁿ sim-sek ū chhì-kek ê mi̍h” chiah ê (多才多藝) ê lâng, chiū chhut-hiān khai-sí tián pún-sū, nā ū jia̍t-lia̍t piān-lūn, tì-sú seⁿ-khí chhiong-tu̍t, hiah ê chng-thāⁿ chin suí ê kuì hu-jîn, chiū khah moá-chiok.

Bí-su̍t-ka uī-tio̍h án-ni, sî-sî lô-le̍k lâi gián-kiù kok-chióng mi̍h, ài tī kiong-lāi chhut-miâ hō͘ lâng o-ló.

米蘭公爵ê bó͘ (Beatrice hū-jîn, iā-sī chi̍t uī ho͘nn3 gē-su̍t ê hū-jîn-lâng; i 16 hoè kiat-hun, kàu Bí-lân kok ōng-sēng ê sî, tú-tú 20 hoè, chhin-chhiūⁿ gín-ná ài hoaⁿ-hí khoài-lo̍k, hō͘ chit ê hoan-hoa ê ông-kiong, ke chi̍t luí hoe. Sui-jiân sī chi̍t ê siàu-liân bí-lē ê hū-jîn, i chin ū châi-tiāu, tuì chèng-tī-siōng ê chhiú-toāⁿ pí 公爵 khah ū, só͘-í kok-ka ê kè-oē, im-bô͘ i lóng ū pang-chān 公爵; sui-bóng ū kuí-nā-uī goā-sek thióng-ki (外室寵姬), iáu-kú ông choè-thiàⁿ ê chiū-sī Beatrice, nā uī-tio̍h ài hō͘ i hoaⁿ-hí, bô-sioh chē-chē ê suí-saⁿ, chu-pó, la̍h-káu, si, tô͘-oē téng-téng hiàn hō͘ i.

漢羅(Ùi原文改寫)

介紹聖畫

「最後的晚餐」

1952.05 761號 p.19-20

(江守仁譯)

1943年8月,美軍空襲意大利的米蘭(Milan)地方的時,有兩粒炸彈hiat佇15世紀所建築的聖瑪利亞修道院。真佳哉,彼的世界出名,最寶貝的牆壁有繪彼世紀最出名、最寶貝文西先生(Leonardo da Vinci)最大作品「最後的晚餐」。

這張名畫佇15世紀出世以來常常遇著種種的危險,到今已經有三、四百冬,猶過佇彼塊壁予眾人呵咾稱讚。

十五世紀尾,米蘭大公爵Ludovico Sforza的宮廷,是歐洲出名媠的一个。這个刣死皇帝篡位的統治者真好學藝。伊請真濟真有學問的學者、醫生、美術家,佇伊的宮內。為著欲利用in的才能;常常佇宮內舉行大宴席,指定in著做宗教上,抑是哲學上的辯論做餘興的節目。

天文學者著預言宇宙未來;鍊金術的人著表演新的發明。宴會中若有貴夫人要求講:「予阮看心適有刺激的物…」 遮的多才多藝的人,就出現開始展本事;若有熱烈辯論,致使生起衝突,遐的妝飾真媠的貴夫人,就較滿足。

美術家為著按呢,時時勞力來研究各種物,愛佇宮內出名予人呵咾。

米蘭公爵的某(Beatrice 夫人),也是一位好藝術的婦人人;伊16歲結婚,到米蘭國旺盛的時,拄拄20歲,親像囡仔愛歡喜快樂,予這个繁華的王宮,加一蕊花。雖然是一个少年美麗的婦人,伊真有才調,對政治上的手段比公爵較有,所以國家的計劃、陰謀伊攏有幫贊公爵;雖罔有幾若位外室寵姬,猶過王最疼--的就是Beatrice,若為著愛予伊歡喜,無惜濟濟的媠衫、珠寶、獵狗、詩、圖畫等等獻予伊。