Lūn Chiâⁿ-sèng

文獻資訊

項目 資料
作者 楊註 Iûⁿ Chù
卷期 台灣教會報
卷期 第568期
日期 1932/7
頁數 16

白話字(原文數位化)

Lūn Chiâⁿ-sèng

Thoân-tō-su, Lâu Kî-suí kóng--ê

Phian-chhip-pō͘-oân, Iûⁿ Tsù e̍k--ê

1932.07, no. 568, pp. 16-17

Chiâⁿ-sèng sī siáⁿ-hoè, chiū-sī sèng-jîn sêng hu̍t, tek-tō, sèng-tô͘, chheng-khì-siùⁿ, m̄-kú chin oh. Jû-kàu ê chheh kóng, “Sèng-jîn ia̍h sī ū koè-sit.” Hu̍t sī chai-bat nā-tiāⁿ.

Kan-ta Iâ-so͘ chiâⁿ-sèng: Chú kóng, “Siōng-tè hó nā-tiāⁿ, khoàⁿ-kìⁿ Goá, chiū-sī khoàⁿ-kìⁿ Siōng-tè.” I chū-jiân chiâⁿ-sèng (Iok-hān 1:9-18). Só͘-í: -

  1. Iâ-so͘ pún-jiân chiâⁿ-sèng (Hān 1:9-18).

  2. Iâ-so͘ hoan-hù ha̍k-seng, tio̍h pàng-sak sim-tiong ê sim, tio̍h chiâu-chn̂g hó, chhin-chhiūⁿ Thiⁿ Pē (Má-thài 5:48).

  3. Pó-lô kóng, “Sim-tiong ê choē-ok tio̍h kap Chú saⁿ-kap tâi” (Lô 6:6).

Taⁿ beh chiong Ki-tok-kàu ê Le̍k-sú, Sèng-keng só͘ chù-ì--ê, kóng nn̄g tiám: -

  1. Siōng-tè ê in-tián kap lâng ê sìn-gióng.

  2. Chiâⁿ-sèng tī sè-kan ê si̍t-hiān thêng-tō͘ kàu tó-uī.

Sù-tō͘ sî-tāi tuì chiâⁿ-sèng ê kàu-lí, tāi-khài sī sìn Siōng-tè ê in-tián. Tuì sìn chheng-gī, kàu tī lâng ê lêng-hûn-tiong, lâi tit-tio̍h thiàⁿ-thàng. hióng-siū Siōng-tè ê in-sù lâi tō͘-oa̍h. Chiū-sī sìn Siōng-tè ê Kiáⁿ Iâ-so͘ Ki-tok ê pó-hoeh, lâi tit-tio̍h chheng-khì-siùⁿ ê tō͘-oa̍h. Che chiū-sī tng-ki-sî Sù-tô͘ chiâⁿ-sèng ê keng-giām.

Sù-tô͘ í-āu ê Bo̍k-su Gnastic. Pelagius. Augustine. Hō͘ Sū-to-a ê tiat-ha̍k kám-hoà, sêng-jīn sîn kap mi̍h pêⁿ-pêⁿ teh chò chú-lâng, só͘-í kóng: -

  1. Lêng-hûn kap jio̍k-thé, choē kap bah, bē thang saⁿ pun-lī: siông-siông saⁿ-liân siūⁿ.

  2. Tio̍h ēng chit sè-kan ê tì-sek, khuì-la̍t, lâi tit-tio̍h chiâⁿ-sèng, chin chhò-gō͘!

Pelagius. Bô seng-jīn A-tong, Hā-oa liân-luī liû-thoân ê goân choē, ia̍h sī chin chhò-gō͘.

Kai-chài ū Bo̍k-su Ò-kó͘-su-teng, te̍k-pia̍t hoán-tuì; lâi bán-hoê Sin-iok sî-tāi ê chèng-ki chiàⁿ-hio̍h ê kàu-lí: -

  1. Chú-tiuⁿ chiâⁿ-sèng m̄-sī tuì lâng ê khuì-la̍t, sī tuì Siōng-tè ê in-tián. In-uī lâng ê khuì-la̍t ia̍h sī Siōng-tè siúⁿ-sù.

  2. Chiâⁿ-sèng sī lâng ê khiam-pi lâi tit-tio̍h, chhin-chhiūⁿ Pó-lô jīn ka-tī ê nńg-chiáⁿ.

  3. Lâng tī sè-kan bē-ē oân-choân chiâⁿ-sèng. In-uī choē ê koan-liām, chi̍t-sì-lâng siông-siông teh jīn choē.

Í-keng kóng-khí chiâⁿ-sèng sī Siōng-tè ê te̍k-pia̍t in-huī, poâⁿ-koè pêng-siông sū. Koh tuì lâng ê sim-koaⁿ sî siông jīn-choē. Ka-tī khián-chek, tī sè-kan bē tit oân-choân chiâⁿ-sèng; si̍t-chāi chin thang thó͘-khuì.

Só͘-í kàu tiong sè-kí, chiū-sī Chú-āu chha-put-to 1000 nî ê sî-chūn, soà pìⁿ chò kìm io̍k, (chiū-sī kìm kè-chhoā, chia̍h, toà, chhēng): -

  1. Tio̍h ka-tī án-ni hùn-liān kìm io̍k chò tē-ki.

  2. Tio̍h keng-koè ná kú, chiah ē ná chiâⁿ-sèng.

án-ni chin chhò-gō͘! Chhin-chhiūⁿ hoê-siūⁿ, nî-ko͘ kìm kè-chhoā, kìm-chia̍h, kìm toà ke-lāi; beh sêng hu̍t, tek-tō, m̄-chai-iáⁿ hun-piat kong-io̍k kap su-io̍k ê ké-soeh.

Kong-io̍k sī èng-kai--ê, chiū-sī lâng èng-kai chia̍h, chhēng, kè-chhoā, khiā-khí. Nā-sī pà-chiàm pa̍t lâng--ê, á-sī hāi-tio̍h pa̍t lâng, thau-the̍h pa̍t-lâng--ê, chiū-sī su-io̍k. Su-io̍k tio̍h chhú-siau, kong-io̍k m̄-bián kìm. Put-kò thang ka-tī chú-ì, nā chiām-sî m̄ chia̍h, m̄ khiā-khí, m̄ kè-chhoā, he thang. Chóng-sī ū chún-chat ê chia̍h, chhēng, khiā-khí, kè-chhoā bô m̄-tio̍h (1 Lîm 7:1-25).

Só͘-í Lō͘-tek Má-teng kái-kek chong-kàu ê tē-ki, kóng, “Siōng-tè Thiⁿ Pē ê thiàⁿ-thàng bô tiâu-kiāⁿ. Chheng-gī sī tuì sìn Iâ-so͘ Ki-tok.” Sìn chiū-sī: -

  1. Chheng-chò hó lâng (Chheng-gī).

  2. Têng-thâu-seⁿ (kap Ki-tok tâng tèng Si̍p-jī-kè, tâng koh-chài oa̍h).

  3. Sèng Sîn ê khuì-la̍t teh ín-chhoā (Sèng Sîn ê goân-tōng-la̍t).

  4. Chiām-chiām teh chiâⁿ-sèng, teh hoat-ta̍t.

Kiat-lūn, chiâⁿ-sèng ia̍h sī Sèng Sîn ê pîn-kù.

[Kî-suí Sian--seⁿ kóng-laiú chin hó, goá kā i thó kó, i the̍h Hàn-bûn ê kó hō͘ goá, goá chiū hoan-e̍k. Só͘ hoan-e̍k bē thang chhin-chhiūⁿ i só͘ kóng hiah hó].

漢羅(Ùi原文改寫)

論成聖

傳道師,劉其水講--的

編輯部員,楊註譯--的

1932.07, no. 568, pp. 16-17

成聖是啥貨,就是聖人成佛,得道,聖徒,清氣相,毋過真oh。 儒教的冊講,”聖人亦是有過失”。 佛是知捌若定。

干單耶穌成聖:主講,”上帝好若定,看見我,就是看見上帝。” 伊自然成聖(約翰1:9-18)。 所以:-

  1. 耶穌本然成聖(翰1:9-18)。

  2. 耶穌吩咐學生,著放sak心中的心,著齊全好,親像天父(馬太5:48)。

  3. 保羅講,”心中的罪惡著佮主相合埋” (羅6:6)。

今欲將基督教的歷史,聖經所注意的,講兩點:-

  1. 上帝的恩典佮人的信仰。

  2. 成聖佇世間的實現程度到叨位。

使徒時代對成聖的教理,大概是信上帝的恩典。 對信稱義,到佇人的靈魂中,來得著疼痛。 享受上帝的恩賜來度活。 就是信上帝的囝耶穌基督的寶血,來得著清氣相的度活。 這就是當其時使徒成聖的經驗。

使徒以後的牧師Gnastic,Pelagius,Augustine。 予斯多亞的哲學感化,承認神佮物平平teh做主人,所以講:-

  1. 靈魂佮肉體,罪佮肉,bē通相分離:常常相連想。

  2. 著用這世間的智識,氣力,來得著成聖,真錯誤!

Pelagius,無承認亞當、夏娃連累流傳的原罪,亦是真錯誤。

佳哉有牧師奧古斯丁,特別反對;來挽回新約時代的正枝正葉的教理:-

  1. 主張成聖毋是對人的氣力,是對上帝的恩典。 因為人的氣力亦是上帝賞賜。

  2. 成聖是人的謙卑來得著,親像保羅認家己的軟汫。

  3. 人佇世間bē會完全成聖。 因為罪的觀念,一世人常常teh認罪。

已經講起成聖是上帝的特別恩惠,盤過平常事。 閣對人的心肝時常認罪。 家己譴責,佇世間bē得完全成聖;實在真通吐氣。

所以到中世紀,就是主後差不多1000年的時準,續變做禁慾,(就是禁嫁娶,食,toà,穿):-

  1. 著家己按呢訓練禁慾做地基。

  2. 著經過ná久,chiah會ná成聖。

按呢真錯誤! 親像和尚、尼姑禁嫁娶,禁食,禁toà家內;欲成佛,得道,毋知影分別公慾佮私慾的解說。

公慾是應該的,就是人應該食,穿,嫁娶,徛起。 若是霸佔別人的,抑是害著別人,偷提別人的,就是私慾。 私慾著取消,公慾毋免禁。 不過通家己主意,若暫時毋食,毋徛起,毋嫁娶,he通。 總是有撙節的食,穿,徛起,嫁娶無毋著 (1林7:1-25)。

所以路德馬丁改革宗教的地基,講,”上帝天父的疼痛無條件。 稱義是對信耶穌基督。” 信就是:-

  1. 稱做好人(稱義)。

  2. 重頭生(佮基督同釘十字架,同閣再活)。

  3. 聖神的氣力teh引chhoā (聖神的原動力)。

  4. 漸漸teh成聖,teh發達。

結論,成聖亦是聖神的憑據。

[其水先生講了真好,我共伊討稿,伊提漢文的稿予我,我就翻譯。 所翻譯bē通親像伊所講hiah好]。