Chin--ê, á-sī Ké--ê?

文獻資訊

項目 資料
作者 王守勇 Ông Siú-ióng
卷期 台灣教會報/芥菜子
卷期 第516卷
日期 1928/3
頁數 19-20

白話字(原文數位化)

Chin--ê, á-sī Ké--ê?

Ông Siú-ióng

1928.03.01 516 Koàn (KOÀ-CHHÀI-CHÍ TĒ 25 Hō) p.19-20

Tī Eng-kok ū chi̍t-ê siàu-liân thoân-tō sian-siⁿ, tuì Sîn-ha̍k-hāu tú chut-gia̍p bô joā-kú, siū-phài khì chi̍t ê só͘-chāi khiā pài-tn̂g, hit ê toē-hng sǹg-sī chi̍t ê soè-soè ê chng-thâu.

Chit ê siàu-liân thoân-tō chin jia̍t-sim, koh iáu-bē chhoā ke-āu, ia̍h chīn-sim chīn-la̍t teh thoân tō-lí. Sui-bóng sī toaⁿ-sin ê siàu-liân thoân-tō, m̄-kú chin hó phín-hēng, só͘-í hoē-lāi, hoē-goā ê lâng chin chun-kèng--i.

I só͘ tiàm ê só͘-chāi chiàu téng-bīn só͘-kóng sǹg-sī soè-soè ê hiuⁿ-chng, m̄-kú sìn-chiá ia̍h sī boē chió, chóng-sī bē sìn tō-lí ê lâng iáu put-chí choē, só͘-í i chiū siūⁿ chi̍t ê hoat-tō͘, tek-khak beh ín-chhoā thong hiuⁿ-siā ê lâng lâi sìn Chú. uī-tio̍h án-ni, ta̍k-ji̍t chhut-mn̂g lâi hóng-mn̄g hoē-lāi kap hoē-goā ê hiaⁿ-ché. Tuì chng-thâu kàu chng-bé, ta̍k-ji̍t hóng-mn̄g 5 kháu-chàu, bô-lūn sī sìn-chiá á m̄-sī, i lóng khì kóng tō-lí hō͘ in thiaⁿ, chio in tio̍h lâi pài Siōng-tè. án-ni chi̍t nî ê tiong-kan thong hit ê hiuⁿ-siā ê lâng lóng ū thiaⁿ-tio̍h tō-lí.

I tiàm chit ê só͘-chāi thoân tō-lí saⁿ-nî kú, só͘ í chì-chió ta̍k-kháu-chàu ū thiaⁿ-tio̍h i saⁿ-sì pái ê tō-lí. Si̍t-chāi sī chin thang khó-chhú, chīn-tiong hó ê bo̍k-chiá lah! M̄-kú to̍k-to̍k chi̍t-kháu-chàu sûn bô tio̍h, khak-si̍t m̄-sī sûn bô tio̍h, sī thiau-kò͘-ì m̄ khì thàm, chiū-sī m̄-káⁿ khì thàm. Sím-mi̍h in-toaⁿ? Chiū-sī thàn-chia̍h cha-bó͘ ê chhù. Chit ke tī chia khui thàn-chia̍h-keng, lāi-bīn ū chi̍t ê chin suí ê cha-bó͘ gín-ná tī-teh thàn, só͘-í chit ê siàu-liân thoân-tō kiaⁿ-iáu bak pháiⁿ-miâ kap hō͘ lâng gō͘-kái, sī kiaⁿ hō͘ lâng hiâm, só͘-í saⁿ-nî kú lóng m̄-káⁿ khì thàm in, ia̍h m̄-káⁿ khì kóng tō lí hō͘ in thiaⁿ. Tī chit ê hiuⁿ-siā ta̍k-ke ta̍k-kháu i lóng ū khì thàm, to̍k-to̍k chit ke-kháu bô khì nā-tiāⁿ. Che sī uī tio̍h i siàu-liân koh iáu-bē chhoā ke āu ê in-toaⁿ, kiaⁿ-liáu sit-lo̍h i ê chu-keh.

Chóng-sī ū chi̍t-ji̍t chit ê thàn chia̍h cha-bó͘ gín-ná khì lé-pài thiaⁿ tō-lí. Hit sî chit ê thoân to tú teh soat-kàu chin soah-phah, kóng kàu tin-tin iú-bī, koh kóng, “Tio̍h thiàⁿ lâng, tio̍h pêng-téng khoán-thāi lâng, m̄-thang ēng goā-phê lâi khoàⁿ lâng. Chú Iâ-so͘ lo̍h-lâi sè-kan sī beh kiù ū choē ê lâng…”. Thèng-hāu kóng tō-lí soah ê sî, chit ê hū jîn-lâng kiâⁿ-oá khì tâi-á chêng kóng, “Sian-siⁿ ah, chhiáⁿ lí tio̍h lâi thàm goá, thang kóng tō-lí hō͘ goá thiaⁿ.” Taⁿ chit ê thoân-tō m̄-káⁿ the-sî kóng, m̄, só͘-í ìn i kóng, hó, āu-lâi beh khì thàm i.

āu-lâi chit ê thoân-tō chiū khì thàm i, chóng-sī hit ê cha-bó͘ gín-ná put-chí bô hoaⁿ-hí, kóng, “Sian-siⁿ ah! Lí só͘ kóng ê tō-lí sī chin-ê mah?” I ìn, kóng, chiàⁿ-sī--lah!” Koh mn̄g i, kóng, “Lí sī Iâ-so͘ ê ha̍k-seng mah?” ìn kóng, “Sī ā chi̍t-ê m̄-sī.” Hit ê cha-bó͘ ìn i, kóng, “Goá siūⁿ lí nā-sī Iâ-so͘ ê ha̍k-seng, chiū lí ê tō-lí sī ké--ê, koh lí ê tō-lí nā-sī ké--ê, chiū lí m̄-sī Iâ-so͘ ê ha̍k-seng. In-uī lí kóng, Iâ-so͘ lâi sè-kan sī beh kiù ū choē ê lâng, m̄-sī beh chio Gī ê lâng. Chit ê tō-lí nā-sī chin--ê, lí ê lâng chiū-sī ké--ê, Tuì lí lâi chit ê só͘-chāi liáu-āu, lí lóng sī teh thoân tō-lí hō͘ hó-lâng thiaⁿ, m̄-sī beh thoân hō͘ ū choē ê lâng thiaⁿ. In-uī tī chit ê hiuⁿ-siā sím-mi̍h lâng tē-it pháiⁿ, tē-it tāng choē lí chai mah? Kiám m̄-sī goá mah? Iâ-so͘ ê tō-lí nā-sī chin--ê, tī chit ê só͘-chāi tē-it tio̍h tāi-seng kiù ê lâng kiám m̄-sī goá -mah? Lí lâi chit ê só͘-chāi saⁿ-nî kú, lóng m̄-bat lâi thàm goá poàⁿ-pái, che sī cháiⁿ-iūⁿ ah?” Kóng kàu án-ni, chit ê thoân-tō soà bô oē thang ìn, kan-ta kiû sià-choē nā-tiāⁿ. I ka-kī siūⁿ si̍t-chāi tuì Iâ-so͘ bô chīn-tiong, chóng-sī i kan-chèng i só͘ kóng ê tō-lí sī chin--ê, só͘-í chhiáⁿ i tek-khak tio̍h sìn Iâ-so͘.

Tuì keng-kè chit chân sū liáu-āu, hō͘ chit ê thoân-tō ke tit-tio̍h chi̍t hāng ê toā kà-sī, chiū-sī chin-si̍t choè Chú ha̍k-seng ê lâng, tek-khak tio̍h hó-táⁿ thàn Chú ê kà-sī khì kiâⁿ, sim-koaⁿ nā-sī sì-chiàⁿ tek-khak m̄-bián kiaⁿ lâng giâu-gî, chhin-chhiūⁿ Iâ-so͘ tng-sî ia̍h bat kóng tō-lí hō͘ pháiⁿ ê hū-jîn-lâng thiaⁿ, chiū-sī uī-tio̍h beh chín-kiù hit ê Sat-má-lī-a ê hū-jîn-lâng, I lóng boē kì-tit pak-tó͘ iau ê tāi-chì. Só͘-í choè I ê ha̍k-seng ê lâng, cháiⁿ-iūⁿ bô o̍h I só͘ kiâⁿ ê lâng oē-tit thang siū chheng-choè I chīn-tiong ê ha̍k-seng mah?

Taⁿ lūn chit ê siàu-liân thoân-tō só͘ sit-pāi ê khoat-tiám, ū thang choè lán hiān-sî teh choè Chú ê ha̍k-seng ê lâng, kap teh uī Chú choè kang ê thoân-kàu-chiá tāi-ke ê kàm-kài. Chiū-sī choè thoân-kàu ê lâng koat-toàn m̄-thang khoàⁿ-khin lâi hun-piat lâng, ta̍k-hāng tio̍h ēng kong-pîⁿ lâi khoán-thāi lâng, chiah bián hō͘ lâng āu-lâi ū phoe-phêng ê só͘-chāi, che sī choè tē-it toā iàu-kín.

Chhiáⁿ khoàⁿ tng-sî Iâ-so͘ tī lō͘-ni̍h ū chi̍t ê chhiⁿ-mî ê lâng toā-siaⁿ teh kiû Iâ-so͘ ê lîn-bín ê sî, sui-bóng chèng-lâng khoàⁿ-khin m̄ chhap--i, chóng-sī Iâ-so͘ bô khoàⁿ-khin i, tian-tò uī-tio̍h i thêng-kha lâi ún-chún i ê só͘-kiû, chóng-sī kin-ná-ji̍t teh thoân tō-lí ê lâng tio̍h bong sim-koaⁿ ka-kī mn̄g, khoàⁿ lán ū Iâ-so͘ hit khoán thiàⁿ lâng ê sim, bô? chiū-sī sui-bóng siū chèng-lâng só͘ biáu-sī khoàⁿ-khin hit khoán sàn-hiong á-sī bô tē-uī ê lâng, lán ū teh tì-ì in ê lêng-hûn á bô? Nā-sī lán pêng-sò͘ m̄ bat siūⁿ chit khoán būn-tê, chiū tio̍h kín-kín o̍h chhin-chhiūⁿ hit ê siàu-liân ê thoân-tō-su lâi hoán-hoé koé-oāⁿ hong-chiam, chiah ǹg-bāng m̄-bián ko͘-hū-tio̍h Chú só͘ kau-tāi lán chit ê sîn-sèng ê chit.

漢羅(Ùi原文改寫)

真--ê,抑是假--ê?

王守勇

1928.03.01 516卷(芥菜子第25號) p.19-20

佇英國有一個少年傳道先生,對神學校拄卒業無偌久,受派去一个所在徛拜堂,彼个地方算是一个細細的庄頭。

這个少年傳道真熱心,閣猶未chhoā家後,亦盡心盡力teh傳道理。雖罔是單身的少年傳道,m̄-kú真好品行,所以會內,會外的人真尊敬--伊。

伊所踮的所在照頂面所講算是細細的鄉庄,m̄-kú信者亦是袂少,總是袂信道理的人猶不止濟,所以伊就想一个法度,的確欲引chhoā通鄉社的人來信主。為著按呢,逐日出門來訪問會內佮會外的兄姊。對庄頭到庄尾,逐日訪問5口灶,無論是信者抑毋是,伊攏去講道理予in聽,招in著來拜上帝。按呢一年的中間通彼个鄉社的人攏有聽著道理。

伊踮這个所在傳道理三年久,所以至少逐口灶有聽著伊三四擺的道理。實在是真通可取,盡忠好的牧者lah!毋kú獨獨一口灶巡無著,確實毋是巡無著,是thiau故意毋去探,就是毋敢去探。啥物因端?就是趁食查某的厝。這家佇遮開趁食間,內面有一個真媠的查某囡仔佇teh趁,所以這个少年傳道驚了bak歹名佮予人誤解,是驚予人嫌,所以三年久攏毋敢去探in,亦毋敢去講道理予in聽。佇這个鄉社逐家逐口伊攏有去探,獨獨這家口無去nā-tiāⁿ。這是為著伊少年閣猶未chhoā家後的因端,驚了失落伊的資格。

總是有一日這个趁食查某囡仔去禮拜聽道理。彼時這个傳道拄teh說教真煞拍,講到津津優美,閣講,「著疼人,著平等款待人,毋通用外皮來看人。主耶穌落來世間是欲救有罪的人…」。聽候講道理煞的時,這个婦人人人行倚去檯仔前講,「先生ah,請你著來探我,通講道理予我聽。」Taⁿ這个傳道毋敢推辭講,毋,所以應伊講,好,後來欲去探伊。

後來這个傳道就去探伊,總是彼个查某囡仔不止無歡喜,講,「先生ah!你所講的道理是真的mah?」伊應,講,正是--lah!」閣問伊,講,「你是耶穌的學生mah?」應講,「是ā一个毋是。」彼个查某應伊,講,「我想你若是耶穌的學生,就你的道理是假--ê,閣你的道理若是假--ê,就你毋是耶穌的學生。因為你講,耶穌來世間是欲救有罪的人,毋是欲招義的人。這个道理若是真--ê,你的人就是假--ê,對你來這个所在了後,你攏是teh傳道理予好人聽,毋是欲傳予有罪的人聽。因為佇這个鄉社啥物人第一歹,第一重罪你知mah?Kiám毋是我mah?耶穌的道理若是真--ê,佇這个所在第一著代先救的人kiám毋是我mah?你來這个所在三年久,攏毋捌來探我半擺,這是怎樣ah?」講到按呢,這个傳道紲無話通應,干焦求赦罪nā-tiāⁿ。伊家己想實在對耶穌無盡忠,總是伊干證伊所講的道理是真--ê,所以請伊的確著信耶穌。

對經過這層事了後,予這个傳道加得著一項的大教示,就是真實做主學生的人,的確著好膽趁主的教示去行,心肝若是四正的確毋免驚人僥疑,親像耶穌當時亦捌講道理予歹的婦人人聽,就是為著欲拯救彼个撒馬利亞的婦人人,伊攏袂記得腹肚枵的代誌。所以做伊的學生的人,怎樣無學伊所行的人會得通受稱做伊盡忠的學生mah?

Taⁿ論這个少年傳道所失敗的缺點,有通做咱現時teh做主的學生的人,佮teh為主做工的傳教者大家的鑑誡。就是做傳教的人決斷毋通看輕來分別人,逐項著用公平來款待人,才免予人後來有批評的所在,這是做第一大要緊。

請看當時耶穌佇路裡有一個青盲的人大聲teh求耶穌的憐憫的時,雖罔眾人看輕毋chhap--伊,總是耶穌無看輕伊,顛倒為著伊停腳來允准伊的所求,總是今仔日teh傳道理的人著摸心肝家己問,看咱有耶穌彼款疼人的心,無?就是雖罔受眾人所藐視看輕彼款sàn-hiong抑是無地位的人,咱有teh致意in 的 靈魂抑無?若是咱平素毋捌想這款問題,就著緊緊學親像彼个少年的傳道師來反悔改換方針,才向望毋免辜負著主所交代咱這个神聖的職。